VIỆC HỌC TIẾNG ANH TRONG THỜI ĐẠI AI LIỆU CÓ CÒN CẦN THIẾT?

VIỆC HỌC TIÉNG ANH TRONG THỜI ĐẠI AI LIỆU CÓ CÒN CẦN THIẾT? ~ Ý NGHĨA CỦA VIỆC HỌC TIẾNG ANH.

Những năm gần đây, việc áp dụng tính năng AI tự động dịch thuật (dịch thuật AI) đang nhanh chóng phát triển. Nếu là một văn bản mang tính kỹ thuật, vào tay con người thì mất khoảng vài ngày, nhưng với nó thì chỉ trong tích tắc đã thực hiện xong. Đúng là một thứ tiện lợi nhất thế giới nhỉ!

Để giao tiếp tiếng Anh cơ bản với người ngoại quốc, chỉ cần 1 chiếc máy phiên dịch giọng nói nhỏ bằng lòng bàn tay. Thời đại có thể sử dụng máy phiên dịch ở mọi lĩnh vực, y tế và dịch vụ thì đương nhiên, và còn trong các chuyến du lịch nước ngoài ngắn hạn, thì tôi nghĩ không còn xa đâu.

Nếu điều đó thật sự xảy ra, vậy thì đương nhiên sẽ dấy lên nghi vấn rằng “tiếng Anh đã không còn cần thiết nữa sao?”. Bản thân chúng ta hiện tại đang cực khổ cố gắng mình để học tiếng Anh, vậy mà đến thời của con chúng ta thì việc cố gắng học tiếng Anh không còn cần thiết nữa?  

Các bậc phụ huynh với các cảm xúc lẫn lộn, thành thật chia sẻ.

Trong thời đại của AI, liệu tiếng Anh không còn cần thiết nữa hay sao? Hôm nay chúng ta sẽ cùng tìm hiểu chuyện đó.

1. Tại sao người Nhật lại bắt đầu học tiếng Anh?

Chúng ta của hiện tại, ai cũng biết cảm giác học tiếng Anh ở trường học cả rồi nhỉ? Vì là một môn học bắt buộc như Toán và Quốc ngữ, nên chúng ta có thể đã không hề đặt nghi vấn về việc học môn học này.

Khi lần đầu được hỏi rằng “Học tiếng Anh để làm gì?”, hầu hết người Nhật đều gặp khó khăn để trả lời. 

Từ cuối thời Edo đến thời Minh Trị, Nhật bản đã du nhập một lượng lớn tri thức và kỹ thuật của phương Tây. Vì lẽ đó nên việc dịch các quyển sách đó ra là một điều thiết yếu, thế nên các học giả và những nhân vật ưu tú đã cố gắng hết mình học ngôn ngữ phương Tây, bao gồm cả tiếng Anh.

Tóm lại, mục đích của việc học tiếng Anh ban đầu không chỉ là một ngôn ngữ đơn thuần, mà là vì sự phát triển của cả đất nước Nhật Bản.

Sau đó, vào thời Minh Trị, tiếng Anh được thêm vào chương trình giáo dục, tiếng Anh mà các nhân vật ưu tú học biến thành thứ mà ngay cả quần chúng bình thường cũng có thể học. Thời đó thì chỉ tập trung chủ yếu vào đọc dịch và ngữ pháp.

Về sau, những người chủ trương nhận thấy việc tập trung vào việc đọc dịch dù lâu thế nào vẫn chẳng thể nói được tiếng Anh.

Chính vì thế, từ khoảng 30 năm về trước trở lại đây, mục đích của việc học tiếng Anh đã thay đổi, chú trọng vào việc giao tiếp. Về sau thì hướng tới “có thể sử dụng tiếng Anh”, nên đã có nhiều cải cách.

Tuy nhiên, đáng tiếc thay là người Nhật lớn lên hầu như không thể nói tiếng Anh, những học sinh không thể đọc, nói hay nghe được tiếng Anh vẫn liên tiếp tăng lên, sự chênh lệch về tiếng Anh ngày càng mở rộng hơn.

Quả nhiên vấn đề lớn nhất là vì có lẽ chúng ta quá đòi hỏi một kết quả trong thời gian ngắn, xem tiếng Anh chỉ là một công cụ để có thể dễ dàng giao tiếp. Chính vì lẽ đó mà chúng ta đã đánh mất ý nghĩa thật sự của việc học tiếng Anh và nhìn nhận sự thú vị của nó.

Chung quy lại, về cơ bản thì nguồn gốc và đặc trưng của tiếng Anh, hay sự khác biệt về văn hoá, sự thú vị của văn học thông qua việc học tiếng Anh, tất cả những học thức đó nên được trân trọng nhiều hơn. Ngoài ra, tôi nghĩ nên suy nghĩ về tầm nhìn rộng hơn của “ý nghĩa của việc học ngoại ngữ”.

2. Những ký ức thời còn bé – tiếp xúc với nền văn hoá nước ngoài

Tôi xin phép kể một chút về một trải nghiệm của bản thân. Từ thuở bé tôi đã rất thích tiếng Anh, không hề nghĩ rằng nó vất vả nhiều, cứ cố hết mình mà học tiếng Anh. Sau khi tốt nghiệp đại học thì lập tức trở thành phiên dịch hội thảo. Từ đó thì tôi luôn làm các công việc có liên quan đến tiếng Anh.

Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với tiếng Anh là vào năm lớp 6, khi nghe chương trình radio tiếng Anh đầu tiên cùng mẹ. Ấn tượng của tôi vào khi ấy chính là “Âm tiết và nhịp điệu của tiếng Anh nghe hay thật đó!”. Nói chung là, tôi tiếp thu tiếng Anh từ các âm qua tai.

Nếu nói sự khác biệt văn hoá đó là hoàn toàn tiếp điểm thì thực ra không phải là vậy. Thời thơ ấu, vì sinh ra ở Yokohama nên gần đó có các quân đội Mỹ sinh sống. Một ngày nọ, khi tôi sang nhà bạn chơi, trong cùng khu với vị quân nhân người Mỹ đó và người yêu của người đó sống, phòng khách trong nhà anh ấy rất cao, bên trong được đặt một cái bàn tròn.  Tôi vẫn còn nhớ tôi sợ nên đã khóc vì gần chiếc bàn ấy có con chó Dachshund. Trong ký ức còn sót lại của tôi, đó chính là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với văn hoá nước ngoài.

Sau khi tôi vào cấp 1, có vị linh mục người Mỹ gần nhà điều hành giáo hội Thiên Chúa giáo, khi đến trường vào chủ nhật thì có đi ngang qua. Không hẳn là học tiếng Anh, nhưng vào các sự kiện như là Giáng Sinh thì có vẻ tham gia nhiều loại hoạt động giáo dục văn hoá nước ngoài.

Khi tôi vào cấp 2, tôi đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần băng cát-xét có các bản nhạc trong một bộ phim. Mặc dù không hiểu nghĩa, nhưng âm thanh và nhịp điệu tiếng Anh từ chiếc băng cát-xét đó khiến tôi hoàn toàn bị mê hoặc. Từ tận sâu trong đáy lòng mình, tôi cũng muốn nói được tiếng Anh thế này, cũng muốn cuộc sống của mình có thể giao tiếp tiếng Anh với nhiều người như thế này.

Nhìn lại khoảng thời gian đó, tôi may mắn khi được ở trong môi trường học tiếng Anh như thế. Đúng vậy, “môi trường” là thứ rất quan trọng trong cuộc đời của con người. Tiếng Anh không chỉ là cảm giác học, mà là bản thân yêu thích những điều thú vị, những điều mà ta chưa biết một cách tự nhiên.

3. Những điều tôi học được khi du học tại Mỹ - không chỉ đơn thuần học tiếng nói.

Sau đó, tôi muốn học thêm về tiếng Anh, muốn đến đất nước sử dụng thứ tiếng này, những cảm xúc ấy cứ ngày ngày tăng dần,. Cuối cùng, vào năm cấp 3, tôi đã có thể được du học đến một vùng quê hẻo lánh ở Mỹ trong 1 năm.

Đó chính là một thế giới trải rộng mà tôi chưa từng được trải nghiệm tại Nhật Bản. Ở nơi sống rộng lớn thì có 3 chiếc xe ô tô lớn, chiếc tủ lạnh cỡ lớn. Thời điểm đó, Nhật Bản chưa phát triển, kinh tế vẫn chưa được tự do. Dù vậy, sự giàu có của Mỹ đúng là hào nhoáng, một điều xa vời khó tưởng.

1 năm thoáng chốc trôi qua, trong thời gian sử dụng tiếng Anh để giao lưu với người bản xứ, không chỉ khác nhau về văn hoá và tập quán, mà tôi còn biết được giữa người với nhau cũng có các đặc điểm chung. Ngoài ra, tôi cũng đã có thể nhận được sự tử tế của mỗi người dân tại nước Mỹ này.

Thế nhưng như vậy không có nghĩa là tôi hoàn toàn không có những suy nghĩ không tốt. Ngày 8/12 vào năm tôi đi du học, ở lớp học English (cách gọi ngôn ngữ ở Nhật), khi giáo viên hỏi tôi về vấn đề Trân Châu Cảng, thành thật thì tôi đã rất sốc. Mọi người đều thảo luận về nó, nhưng tôi tự đa cảm xem bản thân là du học sinh của nước từng là kẻ thù, nên chẳng thể tập trung thảo luận được.

Sau này khi nhìn lại, tôi nghĩ thầy cô đã cho tôi cơ hội quan trọng để những con người ở vị trí khác nhau suy nghĩ về một thực tế mang tính lịch sử. Tôi đã chán nản, vì năng lực tiếng Anh của bản thân vẫn chưa đủ nên đã không phát biểu được. Thế nhưng thứ tồi tệ nhất chính là tôi đã không tin tưởng vào ý kiến của chính bản thân mình.

Thông qua 1 năm này, tôi đã học được tầm quan trọng của việc phải có chính kiến và việc giao tiếp với đối phương bằng cùng một ngôn ngữ. Bằng việc sử dụng cùng một ngôn ngữ với đối phương thì ta có thể thấu hiểu rõ hơn. Khi bối cảnh và văn hoá khác nhau, tôi có thể học được việc chúng ta làm thế nào để truyền đạt được cho đối phương một cách hiểu quả hơn.

4. Vì tương lai của con trẻ - tại sao lại học tiếng Anh?

Dù là máy phiên dịch AI tốt thế nào được tạo ra, thì bản chất của con người không bao giờ thay đổi. Con người chúng ta thấu hiểu nhau thông qua ngôn ngữ, nhận ra nhau bằng cảm xúc và tình yêu. Đọc hiểu được ngữ cảnh chi tiết, có thể thay đổi phản ứng lập tức tuỳ vào đối tượng giao tiếp. Đó chính là thế mạnh của con người.

Mặt khác, tôi nghĩ AI cũng đang ngày càng được cải tiến, hiện nay máy móc đang hỗ trợ cho con người, chứ không thay thế cho con người.

Thời nay nhiều thông tin từ nước ngoài du nhập vào thông qua Internet và SNS. Nếu như tiếng Anh là một công cụ chỉ truyền đạt thông tin, thì có lẽ tốt hơn hết là chẳng cần phải học. Như tôi đã bày tỏ ở phần trên, mục dích của việc học tiếng Anh không chỉ là để lĩnh hội một ngôn ngữ, mà còn sâu sắc hơn nữa.

Những đứa trẻ học tiếng Anh từ nhỏ thì tôi nghĩ chúng thật sự rất hạnh phúc. Mặc dù xét theo góc nhìn của phụ huynh, nghĩ là con trẻ không có biểu hiện hứng thú, hay có chút nghi ngờ rằng liệu con sẽ nghiêm túc học trong tương lai hay không, ngày qua ngày cứ trăn trở như thế.

Việc lĩnh hội ngôn ngữ có sự khác nhau tuỳ vào môi trường, phương pháp học tập, khoảng bao lâu thì xuất hiện. Thế nên có tầm nhìn xa rất quan trọng. Nếu hiện giờ nạp vào, thì một lúc nào đó sự lĩnh hội và hứng thú về văn hoá nước ngoài và tính đa dạng sẽ kết nối với nhau, trong tương lai sẽ kết hoa thành nhiều hình thù khác nhau.

Những đứa trẻ đang học tiếng Anh hiện tại là thời kỳ quan trọng để chúng thông qua tiếng Anh có thể bắt đầu hướng tới về thế giới bên kia. Bằng cảm xúc dịu dàng và thoải mái, xin hãy dõi theo bọn trẻ.

Công ty TNHH Giáo dục và Dịch thuật IFK

Nhấp vào một ngôi sao để đánh giá!

5 / 5. Lượt đánh giá: 755

Không có phiếu bầu cho đến nay! Hãy là người đầu tiên đánh giá bài này.

Bài viết liên quan